VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

– Chúng ta núp lại chờ Hoàn Nhan Hồng Liệt đem người ngựa tới, có thể gặp y. Nếu quân mã quá đông, chúng ta cứ rón rén đi theo, chờ tối đến sẽ vào kết liễu tính mạng của y, há chẳng hay sao?
Quách Tỉnh cả mừng, luôn miệng khen là diệu kế. Hoàng Dung vô cùng đắc ý, cười nói:
– Cái đó là kế Dời bờ tới thuyền, cũng bình thường thôi.
Quách Tỉnh nói:
– Ta đi dắt ngựa vào rừng núp.
Rồi ra phía sau từ đường, chợt thấy trong đám cỏ xanh có một vật sáng lóe lên, dưới ánh mặt trời chớp chớp ánh sáng, cúi đầu nhìn thì là một cái kim khôi, trên còn gắn ba viên bảo thạch to bằng mắt rồng. Quách Tỉnh nhặt lên, sãi chân chạy vào khẽ nói với Hoàng Dung:
– Cô xem là cái gì?
Hoàng Dung mừng nói:
– Là mũ trụ của Hoàn Nhan Hồng Liệt phải không?
Quách Tỉnh nói:
– Ðúng thế! Quá nửa là y còn núp trong từ đường, chúng ta mau tìm xem.
Hoàng Dung quay người lật tay, ấn mạnh vào đầu tường một cái, nhẹ nhàng phi thân vọt lên, nói:
– Ta đứng trên này nhìn, ngươi tìm ở dưới.
Quách Tỉnh ứng tiếng bước vào trong. Hoàng Dung trê n nóc nhà kêu lên:
– Khinh công của ta mới rồi có hay không?
Quách Tỉnh ngẩn người, dừng chân nói:
– Hay lắm, có chuyện gì thế?
Hoàng Dung cười nói:
– Vậy sao ngươi không khen?
Quách Tỉnh giẫm chân nói:
– Ờ, cô là đứa nhỏ bướng bỉnh, lúc này mà còn đùa giỡn.
Hoàng Dung cười khanh khách một tràng, vung tay một cái vọt vào hậu viện.
Lúc Quách Tỉnh đánh nhau với quân Kim, Dương Khang trong bóng đêm nhìn thấy bóng Hoàn Nhan Hồng Liệt, lúc ấy đã biết y không phải là cha ruột của mình, nhưng được y nuôi nấng hơn mười năm vẫn coi y là cha, thấy Quách Tỉnh đánh giết quân Kim, chỉ cần Hoàn Nhan Hồng Liệt bị y nhìn thấy thì làm sao còn tính mạng? Lúc tình thế khẩn cấp không kịp nghĩ nhiều, vọt ra muốn tìm cánh cứu nguy, chính lúc ấy Quách Tỉnh nhấc một tên quân Kim ném tới. Hoàn Nhan Hồng Liệt vội giục ngựa né qua nhưng chưa tránh kịp đã bị tên quân đập vào rơi xuống đất. Dương Khang nhảy ra ôm lấy y nói khẽ vào tai Hoàn Nhan Hồng Liệt:
– Phụ vương, Khang nhi đây, đừng lên tiếng.
Quách Tỉnh đang say máu đánh nhau, Hoàng Dung thì đang lo đùa với bạch điêu, trong bóng đêm càng không ai nhìn thấy y ôm Hoàn Nhan Hồng Liệt chạy vào hậu viện từ đường.
Dương Khang đẩy cửa sương phòng phía tây, hai người rón rén vào núp bên trong, nghe tiếng đánh giết tắt dần, quân Kim chạy tan ra bốn phía, lại nghe ba người Mông Cổ líu la líu lo trò chuyện với Quách Tĩnh, Hoàn Nhan Hồng Liệt như đang trong mơ, hạ giọng nói:
– Khang nhi, sao con ở đây?
Dương Khang nói:
– Cũng là vừa khéo, ờ, đều là bị họ Quách kia làm hỏng chuyện lớn.
Qua một lúc, Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe Quách Tỉnh và Hoàng Dung chia nhau tìm mình, mới rồi y thấy Quách Tỉnh tay không đánh Hoàng Hà tam quỷ và quân Kim, xuất thủ lợi hại, nếu bị y nhìn thấy thì làm thế nào, nghĩ tới đó không lạnh mà run. Dương Khang nói:
– Phụ vương, bây giờ đi ra e bị y nhìn thấy. Chúng ta cứ núp ở đây, họ ắt không ngờ tới. Chờ họ đi xa rồi sẽ thong thả trở ra.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
– Không sai… Khang nhi, sao con gọi ta là phụ vương mà không kêu là cha?
Dương Khang im lặng không đáp, nghĩ tới mẹ đã qua đời, trong lòng tâm sự ngổn ngang. Hoàn Nhan Hồng Liệt chậm rãi nói:
– Ngươi nghĩ tới mẹ ngươi phải không?.
Rồi đưa tay nắm tay y, chỉ thấy bàn tay y ướt đầm, toàn mồ hôi lạnh.
Dương Khang nhè nhẹ rút tay ra, nói:
– Quách Tỉnh võ công cao cường, y muốn trả cái thù giết cha, quyết ý tới hại người. Y quen biết rất nhiều cao thủ người quả thật không đề phòng được đâu. Trong đêm nay người phải trở về Bắc Kinh ngay.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhớ tới chuyện cũ ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An mười chín năm trước, bất giác trong lòng lúc chua xót lúc hổ thẹn, nhất thời không nói nên lời, qua hồi lâu mới nói:
– Ờ, tránh một lúc cũng tốt. Ngươi tới Lâm An chưa? Sử Thừa tướng nói thế nào?
Dương Khang lạnh lùng trả lời:
– Tôi còn chưa tới đó.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe ngữ khí của y, nghĩ y ắt đã biết thân thế của mình, nhưng lần này y lại ra tay cứu mình, không biết y suy nghĩ thế nào. Hai người mười tám năm nay cha từ con hiếu, rất thương yêu nhau, lúc này cùng ở trong một gian phòng hẹp, chợt lại nghĩ tới giữa đôi bên có mối thù hận rất sâu.
Dương Khang trong lòng lại càng xung đột, nghĩ thầm:
– Bây giờ chỉ cần lật tay đánh vài quyền thì lập tức có thể trả thù cho cha mẹ mình. Nhưng làm sao hạ thủ được? Dương Thiết Tâm tuy là cha mình, nhưng ông đã đem lại cho mình cái gì hay? Mẹ bình thời cũng đối xử với phụ vương rất tốt, nếu bây giờ mình giết y, mẹ dưới chín suối chắc cũng không vui. Mà nói lại thì chẳng lẽ mình lại không làm chức vương tử này, cùng lưu lạc nơi thảo mãng như Quách Tỉnh sao?

Ðang lúc tâm sự ngổn ngang như thế, chợt nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
– Khang nhi, giữa cha con ta, bất kể thế nào ta cũng vĩnh viễn yêu thương con. Không đầy mười năm nữa Ðại Kim sẽ tiêu diệt Nam triều. Lúc ấy ta nắm đại quyền trong tay, giàu sang không thể kể xiết, tấm giang sơn cẩm tú, thế giới phồn hoa này, sau này rốt lại đều là của con thôi.
Dương Khang nghe ý tứ trong lời y thì là có ý cướp ngôi, nghĩ tới sáu chữ “giàu sang không thể kể xiết” tim đập thình thịch, nghĩ thầm:
– Với binh oai của nước Ðại Kim thì diệt Tống không khó. Mông Cổ chỉ là mối họa nhất thời, bọn người man mọi chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên ấy rốt lại cũng chẳng ra gì. Phụ vương sáng suốt khôn ngoan, vua Kim hiện nay làm sao bằng ông được? Nếu đại sự thành công mình há lại chẳng trở thành người cùng làm chủ thiên hạ sao?
Nghĩ tới đó bất giác nhiệt huyết trào lên, đưa tay nắm chặt tay Hoàn Nhan Hồng Liệt, nói:
– Cha, hài nhi nhất định giúp người hoàn thành đại nghiệp.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy tay y nóng ran, trong lòng cả mừng, nói:
– Ta làm Lý Yên, con làm Lý Thế Dân.
Dương Khang đang định trả lời chợt nghe sau lưng có tiếng lách cách. Hai người hoảng sợ nhảy dựng lên, vội quay lại nhìn, lúc ấy trời đã sáng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ thấy trong phòng có bảy tám cái quan tài, té ra đây là nơi quàn những quan tài người chết chưa chôn. Tiếng động vừa rồi dường như phát ra từ trong quan tài.
Hoàn Nhan Hồng Liệt hoảng sợ hỏi:
– Tiếng gì thế?
Dương Khang nói:
– Chắc là chuột.
Chỉ nghe Quách Tỉnh và Hoàng Dung vừa cười nói trò chuyện vừa tìm tới gần. Dương Khang kêu thầm:
– Không xong. Té ra cái kim khôi của cha rơi ở ngoài. Phen này nguy rồi!
Rồi hạ giọng nói:
– Con ra ngoài nhử họ đi chỗ khác.
Rồi nhè nhẹ đẩy cửa, tung người vọt lên mái nhà.
Hoàng Dung đang trên đường tìm tới, chợt thấy gốc mái nhà có bóng người chớp lên, mừng nói:
– Hay quá, đây rồi?.
Rồi nhảy xổ xuống. Người kia thân pháp rất mau lẹ, nhào một cái xuống góc tường đã không thấy bóng dáng đâu. Quách Tỉnh nghe tiếng vọt tới. Hoàng Dung nói:
– Y chạy không được đâu, nhất định là núp trong bụi cây.
Hai người đang định xông vào bụi cây tìm kiếm, đột nhiên rào một tiếng, bụi cây nhỏ chia ra, một người lách ra, chính là Dương Khang.
Quách Tỉnh vừa sợ vừa mừng, nói:
– Hiền đệ, ngươi đi đâu thế? Thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt không?
Dương Khang ngạc nhiên hỏi:
– Sao Hoàn Nhan Hồng Liệt lại ở đây?
Quách Tỉnh nói:
– Y dẫn quân tới, cái kim khôi này là của y đấy.
Dương Khang nói:
– À, té ra là thế.
Hoàng Dung thấy thần sắc của y có vẻ khác lạ, lại nhớ tới việc y lén lút trò chuyện với Âu Dương Khắc hôm trước, lúc ấy nảy ý nghi ngờ, bèn hỏi:
– Mới đây bọn ta tìm ngươi khắp nơi không thấy, ngươi đi đâu thế?
Dương Khang nói:
– Hôm qua ta ăn phải cái gì đó, chợt thấy đau bụng, phải chạy ra ngoài.
Nói xong chỉ vào gốc cây một cái, Hoàng Dung tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi nữa.
Quách Tỉnh nói:
– Hiền đệ, đi tìm mau.
Dương Khang trong lòng lo sợ, không biết Hoàn Nhan Hồng Liệt đã chạy trốn chưa, nhưng trên mặt không động thanh sắc, nói:
– Y tự tới chuốc lấy cái chết, đúng là không gì tốt bằng. Ngươi và Hoàng cô nương tìm phía đông, để ta tìm phía tây.
Quách Tỉnh nói:
– Ðược rồi!
Rồi lập tức đẩy cánh cửa Tiết hiếu đường phía đông. Hoàng Dung nói:
– Dương đại ca, ta thấy người này ắt trốn bên phía tây, để ta đi với ngươi.
Dương Khang ngấm ngầm kêu khổ nhưng đành làm ra vẻ vui vẻ, nói:
– Ði mau, đừng để y chạy trốn.
Lúc ấy hai người bèn vào từng gian từng gian tìm kiếm.
Họ Lưu ở huyện Bảo ưng vốn là đại tộc thời Tống, ngôi từ đường này quy mô rất to lớn, sau khi quân Kim mấy lần qua sông, binh lửa tàn phá, vó ngựa giẫm đạp, họ Lưu suy vi, từ đường cũng hư hại. Hoàng Dung lạnh lùng đưa mắt nhìn, thấy Dương Khang cứ chọn những gian trên cửa đầy bụi bặm lưới nhện tiến vào thong thả lục soát, càng hiểu rõ thêm mấy phần, khi tới trước cửa sương phòng phía tây, thấy bụi bặm dưới đất có rất nhiều vết chân, trên cánh cửa vốn bụi phủ rất dày cũng có dấu tay người vừa kéo then cửa, lập tức kêu lên:
– Ðúng đây rồi?
Bốn tiếng ấy vừa vang lên, Quách Tỉnh và Dương Khang đồng thời nghe thấy, một người cả mừng, một người cả sợ, đồng thời chạy tới. Hoàng Dung phi chân đá tung cửa ra, lập tức sửng sốt, chỉ thấy trong phòng đặt không ít quan tài, nào thấy bóng Hoàn Nhan Hồng Liệt đâu? Dương Khang thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt đã trốn đi, trong lòng rất được an ủi, trấn ngay trước cửa cao giọng nói:
– Hoàn Nhan Hồng Liệt, gã gian tặc nhà ngươi trốn đâu rồi? Mau ra đây cho ta.
Hoàng Dung cười nói:
– Dương đại ca, y đã sớm nghe thấy chúng ta rồi, ngươi không cần tốt bụng báo tin cho y nữa.
Dương Khang bị nàng nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng tức giận nói:
– Hoàng cô nương cần gì phải đùa như thế!
Quách Tỉnh cười nói:
– Hiền đệ không nên để bụng, Dung nhi rất thích đùa giỡn.
Rồi chỉ xuống đất một cái nói:
– Ngươi xem đây, ở đây có vết người ngồi, quả thật y đã qua ngang đây.
Hoàng Dung nói:
– Ðuổi mau!:
Vừa xoay người chợt sau lưng có một tiếng cạch vang lên, ba người giật nảy mình, nhất tề quay lại, chỉ thấy một chiếc quan tài đang khẽ lắc lư. Hoàng Dung trước nay rất sợ quan tài, vào phòng này vốn đã cảm thấy rờn rợn, chợt thấy quan tài lắc lư, kêu “A” một tiếng, nắm chặt cánh tay Quách Tỉnh. Nàng trong lòng tuy sợ, nhưng đầu óc lại xoay chuyển ý nghĩ như chớp, run lên nói:
– Thằng gian tặc này.., thằng gian tặc này núp trong quan tài.
Dương Khang đột nhiên chỉ ra ngoài một cái, nói:
– A, y ở bên kia!
Rồi sãi chân phóng ra. Hoàng Dung lật tay một cái nắm cứng uyển môn của y, cười nhạt nói:
– Người đừng giở trò.
Dương Khang chỉ thấy nửa người tê rần, không động đậy được, vội nói:
– Ngươi.., ngươi làm gì thế?
Quách Tỉnh mừng rỡ nói:
– Không sai, thằng gian tặc này nhất định núp trong quan tài.
Rồi sãi chân bước tới định mở nắp quan tài để giục Hoàn Nhan Hồng Liệt bước ra.
Dương Khang kêu lên:
– Ðại ca cẩn thận, coi chừng cương thi tác quái!
Hoàng Dung càng nhấn mạnh hơn vào uyển mạch của y, căm giận nói:
– Ngươi còn muốn dọa ta à!
Nàng đoán trong quan tài nhất định là Hoàn Nhan Hồng Liệt nhưng vẫn sợ sệt e rằng vạn nhất đúng là cương thi thì làm thế nào, bèn run giọng nói:
– Tỉnh ca ca, từ từ đã.
Quách Tỉnh dừng bước quay đầu, hỏi:
– Cái gì?
Hoàng Dung nói:
– Ngươi mau đè lên nắp quan tài, đừng để cái gì.., cái gì bên trong nhảy ra.
Quách Tỉnh cười nói:
– Ðời nào ìại có cương thi ở đây?
Nhưng thấy Hoàng Dung sợ tới mức hoa dung thất sắc bèn tung người vọt lên quan tài an ủi nàng.
– Y không ra được đâu!
Hoàng Dung phập phồng không yên, thoáng trầm ngâm rồi nói:
– Tỉnh ca ca, ta thử một chiêu Phách không chưởng cho ngươi xem. Là cương thi cũng được, Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng được, ta ngoài quan tài, đánh vào mấy chưởng xem là người kêu hay quỷ khóc.
Nói xong vận kình bước lên hai bước, vung chưởng định đập thẳng vào quan tài. Phách không chưởng của nàng chưa luyện thành, luận về công phu thì còn thua xa Lục Thừa Phong, vì thế chưởng ấy đánh vào quan tài không phải lăng không đánh xuống. Dương Khang hoảng sợ kêu lên:
– Cô không được làm thế. Cô đánh nát quan tài, cương thi thò đầu ra cắn vào tay cô thì phiền lắm đấy!
Hoàng Dung bị y dọa giật nảy mình ngừng tay không phát chưởng, chợt nghe trong quan tài có một tiếng ái chà, lại là giọng nữ nhân. Hoàng Dung càng sợ dựng tóc gáy, hoảng sợ kêu lên:
– Là nữ quỷ?
Thu mau chưởng lại nhảy ra ngoài phòng kêu lên.
– Ra mau!
Quách Tỉnh lớn mật, quát:
– Dương hiền đệ, chúng ta lật nắp quan tài lên xem.
Dương Khang lòng bàn tay vốn đã toát mồ hôi lạnh, đã định xuất thủ giải cứu nhưng lại biết không chống được hai người Quách Hoàng, đang lúc gấp rút chợt nghe tiếng nữ nhân phát ra trong quan tài, bất giác vừa mừng vừa sợ, vội đưa tay lật nắp quan tài lên, lách cách hai tiếng, nắp quan tài đã theo tiếng bật lên, té ra là chưa đóng đinh. Quách Tỉnh đã sớm vận kình ở tay, chỉ chờ cương thi vọt ra là sẽ đập ngay xuống đầu một chưởng cho y thị tan xương nát thịt, nhưng vừa cúi đầu nhìn vào thì giật nảy mình, trong quan tài nào phải cương thi mà là một thiếu nữ xinh đẹp, hai con mắt đen láy mở to nhìn vào mình, định thần nhìn kỹ chính là Mục Niệm Từ.
Dương Khang lại càng mừng sợ xen lẫn, vội đưa tay đỡ nàng ra.
Quách Tỉnh kêu lên:
– Dung nhi, mau lại đây, cô xem là ai đây này?
Hoàng Dung quay người nhắm mắt, kêu lên:
– Ta không xem đâu!
Quách Tỉnh kêu:
– Là Mục tỷ tỷ mà!
Hoàng Dung mắt trái vẫn nhắm, chỉ hé mắt phải nhìn, từ xa nhìn tới quả thấy Dương Khang đang đỡ một cô gái, vóc dáng đúng là Mục Niệm Từ, lúc ấy mới yên tâm, ngập ngừng tiến vào phòng. Cô gái ấy không phải Mục Niệm Từ thì là ai, chỉ thấy nàng thần sắc tiều tụy, hai dòng nước mắt chảy giàn giụa như mưa, lại không động đậy gì được.
Hoàng Dung vội giải huyệt cho nàng, hỏi:
– Tỷ tỷ, sao ngươi lại ở đây?
Mục Niệm Từ bị điểm huyệt đã lâu, toàn thân tê dại, từ từ điều hòa hơi thở, Hoàng Dung xoa bóp giúp nàng. Qua thời gian uống cạn một tuần trà, Mục Niệm Từ nói nói:
– Ta bị người xấu bắt bỏ vào đây.
Hoàng Dung thấy huyệt đạo chính mà nàng bị điểm là huyệt Dũng tuyền ở lòng bàn chân, nhân vật võ lâm Trung nguyên rất ít người xuất thủ điểm huyệt quái dị như thế, đã đoán được tám chín phần, bèn hỏi:
– Là gã Âu Dương Khắc xấu xa phải không?
Mục Niệm Từ gật gật đầu.
Nguyên là hôm ấy nàng đi báo tin cho Mai Siêu Phong giúp Dương Khang, bị Âu Dương Khắc bắt được cạnh đống đầu lâu, điểm vào huyệt đạo, sau đó Hoàng Dược Sư thổi ngọc tiêu giải vây cho Mai Siêu Phong, các tỳ thiếp và ba tên xà nô của Âu Dương Khắc ngả ngất dưới tiếng tiêu, Âu Dương Khắc hoảng sợ bỏ chạy, sau đó đám tỳ thiếp và xà nô lần lượt tỉnh dậy, thấy Mục Niệm Từ vẫn nằm ở đó không động đậy được, lập tức mang nàng tới gặp chủ nhân. Âu Dương Khắc mấy lần định cưỡng bách, nàng thủy chung thà chết chứ không vâng lời. Âu Dương Khắc tư phụ là kẻ tài hoa, nghĩ rằng với sự phong lưu tuấnnhã, võ công tuyệt thế của mình, chỉ cần có thời gian thì người phụ nữ nào trinh liệt hơn cũng phải xiêu lòng, chứ nếu dụng võ bức bách thì không khỏi có chỗ làm mất thân phận thiếu chủ Bạch Ðà sơn. May là y tự phụ như thế, nên Mục Niệm Từ mới còn giữ được sự trong trắng, sau khi tới Bảo ưng, Âu Dương Khắc giấu nàng trong quan tài rỗng trong từ đường nhà họ Lưu, phái đám tỳ thiếp tới các nhà đại tộc chung quanh để tìm kiếm người đẹp, ưng ý Trình đại tiểu thư lại bị Cái bang biết được, đến nỗi đánh nhau một trận. Âu Dương Khắc vội bỏ đi, không kịp thả Mục Niệm Từ trong quàn tài ra, y bắt cóc con gái rất nhiều, về chuyện này cũng không thèm đếm xỉa tới. Nếu không phải là bọn Quách Tỉnh truy tìm Hoàn Nhan Hồng Liệt thì chắc chắn là nàng đã phải chết đói trong chiếc quan tài này rồi.

VN88

Viết một bình luận