VN88 VN88

Em đã khỏa thân vú lồn dưới bàn tay khéo léo của chàng

Tiệc tàn, em và bố mẹ chia tay với mọi người . Em chỉ để lại một cái cười nhẹ nhàng cho chàng rồi bước ra xe nhưng em biết chàng đang dán mắt vào em , em bỗng thấy trời bên ngoài tuyết rơi rơi mới đẹp làm sao !

Sau đó thì em phải đi học và không gặp được chàng nữa . Ngày ngày em mơ mộng hình bóng của chàng, đêm đêm em ngồi chép thơ để tả dáng vẻ của chàng . Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng thôi chứ em biết chàng còn bận rất nhiều việc .

Một ngày tình cờ em nhận được một chậu hoa của chàng gởi . Em mừng rỡ vô cùng. Và em mong chờ sự tiếp nối là một bữa ăn tối hay là đi xem xi-nê, nhưng em chờ mãi mà vẫn không thấy chàng đến . Em buồn lắm , ăn không ngon ngủ không yên vì nhớ nhung chàng. Mẹ em cảm giác được là em đã phải lòng ai đó. Mẹ gặn hỏi . Em dấu diếm. Nhưng cuối cùng thì em cũng thố lộ cho mẹ biết người em yêu chính là chàng Sasha làm chung với mẹ . Mẹ không tán thành nhưng mẹ cũng không cản em quyền được yêu . Mẹ chỉ dặn là em hãy cẩn thận coi chừng, không nên quá gần gủi với người Nga bởi vì mấy tháng qua, người Việt bỗng nhiên trở thành mục tiêu tấn công của các tổ chức phát xít ở Nga . Nếu em quen với Sasha thì sẽ làm cho bọn chúng ngứa mắt và có thể sẽ hành hung em. Sau đó mẹ nói cho bố biết, bố không nói gì chỉ trầm ngâm suy nghĩ . Trong bố bình tỉnh nhưng em biết bố cũng lo lắm. Rồi bố dặn em ra đường phải cẩn thận coi chừng bọn đầu trọc chận đường hành hung . Em thì chỉ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện .

Lần đó em và chú ruột của em, chú Phòng, đi chợ TOGI về, băng ngang con hẽm tắt để dẫn về nhà , em gặp một đám côn đồ đầu trọc đứng chận ngang lối . Khi đó chú em định quay đầu trở lại thì hai tên khác đã đứng ở đầu hẽm kia để ém lối thoát. Bọn chúng cười hô hố và ra vẽ khinh miệt . Khi đó thì chú của em đẩy em sát vào tường và dang hai tay hòng để tự vệ . Bọn chúng tay cầm dây sắt, tay cầm côn, và có đứa cầm gậy đánh bóng chày bao quanh lấy hai chú cháu . Chúng nói tiếng miệt thị như là: “Đồ Việt Nam cặn bã, đồ thúi, đồ rệp thứ ngoại lai , mau cút khỏi đất nước chúng tau” . Khi đó thì chú của em lùi sát vào tường để thủ thế . Chú dang hai tay ra vẻ không khuất phục bọn chúng . Một trong những thằng côn đồ, có lẽ là tên đầu đảng giở trò sàm sỡ trêu ghẹo em, hắn lấy tay nựng lên má của em . Lập tức chú của em đưa tay lên để gạt tay của hắn ra . Bọn chúng chỉ chờ có thế thôi thì năm bảy thằng cùng nhau đánh hội đồng chú của em . Chú Phòng của em là người giỏi võ , chú cũng ráng chống trả quyết liệt . Một tay chú đỡ côn một tay chú né xích, bọn chúng quần một lúc nhưng chỉ đánh trúng ngoài da của chú mà thôi . Đánh được một lát thấy không thắng được bọn chúng liền móc dao ra và gí vào cổ của em và bắt chú đầu hàng . Khi đó chú không còn cách khác là buông tay cho bọn chúng mặc nhiên đấm đá . Tên cầm đầu cầm cây chày dồ nện xuống người của chú thật dã man . Lúc đó em chỉ biết nhìn chú dưới làn gậy vây bủa mà nước mắt tuôn ràn rụa . Tội nghiệp cho chú, tấm thân của chú chỉ bằng một nửa của chúng thì làm cho sao chịu đòn cho nổi . Em cố gắng dẫy vùng mong cứu lấy thì càng bị kẹp chặt lại . Tên ôm em lại giở trò sàm sở sờ mó tứ tung trên người của em . Hắn nói những tiếng dâm dục thật em chưa bao giờ nghe qua . Quần áo của em bị xé rách, và bọn chúng nhét đầy tuyết trắng vào người của em kể cả chỗ kín. Khi em chập chờn định ngất xĩu thì em nghe tiếng ai đó quen lắm quát lên, “Dừng tay”. Sau tiếng quát đó thì em thấy bọn chúng buông em ra và xông vào đánh người đó . Người đó không ai xa lạ đối với em, anh ta chính là Sasha cùng một số người Việt Nam ở gần chung cư hay tin kịp thời tới tiếp cứu để chống chọi với bọn côn đồ .

Bọn chúng càng đánh thì càng hăng, nhưng Sasha thì cũng rất dũng cảm . Chàng như là Lục Vân Tiên tả xông hữu đột để cứu lấy Kiều Nguyệt Nga trong tay bọn côn đồ . Khi đó em thấy chàng vung cây gậy sắt thật điêu luyện . Quật bên trái rồi quật bên phải . Một mình chàng đánh quật ba thằng đứng trước mặt trong đó có tên đầu đàng. Thấy thế chúng dùng dao cùng nhau tấn công chàng liên tiếp . Chàng cũng chống trả quyết liệt không một phút do dự để cứu lấy em . Cuối cùng thì xe cảnh sát cũng tới kịp thời , nhưng hình như không hề có hành động nào để giúp đỡ cho Sasha, chú em và các người Việt khác, đến khi bọn côn đồ đầu trọc có thì giờ chạy thoát thì cảnh sát mới ra tay bắt giải hết cả đám người Việt của chúng ta về bót . Chú của em vì chịu không nổi những cú bồi bằng gậy sắt nên đã tử nạn tại hiện trường. Sasha thì cũng bị nhiều vết dao cắt trên tay phải và vai trái và được chở vào nhà thương . Em cũng được người ta cho lên băng-ca đi cùng xe với Sasha .

Sau đó chừng nữa ngày thì em và Sasha được xuất viện . Người ta đưa hai chúng em trở về khu chung cư . Em đã khóc gần như hết nước mắt trước cái chết của chú Phòng. Em như tự trách cho chính mình xấu số đã đem lại cái chết cho chú ấy. Có lẽ em đã không nghe lời bố mẹ cẩn thận trong lúc ra đường . Em tự trách em đã làm hại luôn một số người Việt bị cảnh sát bắt vào bót, chưa kể Sasha không dính líu gì với đồng bào người Việt của chúng ta cũng bị vạ lây . Bố mẹ em cũng buồn rầu vô hạn cứ ôm mặt không mướt nói rằng, không biết nói làm sao với người nhà còn ở Việt Nam về cái chết của chú .

Em không biết em đã khóc đến bao giờ , khi mà thân xác của chú đã tẩm liệm và vùi xuống ở sáu tất đất trên xứ lạ quê người thì lúc đó em không còn giọt nước mắt nào . Thân thể của em cũng rệu, em ngất xỉu trên đường từ nghĩa trang trở về nhà , Sasha đã dìu em vào nhà và đặt em lên giường . Chàng đắp khăn nóng lên trán của em và trở ra ngoài .

Sau khi em tỉnh lại thì trở ngoài . Trời đã sáng. Em thấy Sasha vẫn còn ở phòng khách , chờ em tỉnh dậy . Chàng nhìn em với ánh mắt trìu mến ấm cúng. Khi thấy em loạn choạng bước thì chàng chạy đến để dìu em . Chàng thì thào bên tai của em bảo em hãy cẩn thận, em hỏi chàng tại sao ở đây, chàng nói là bố mẹ của em đã ra đi từ sớm và nhờ chàng chăm sóc em giùm trong lúc họ đi lo chuyện giấy tờ thủ tục khai báo với cảnh sát về vụ hành hung hôm qua, và kêu gọi người Việt hãy góp một bàn tay kêu gọi các tổ chức nhân quyền và chính phủ, cũng như tổng thống Putin hãy thông qua gấp các điều luật chống kỳ thị chủng tộc và sửa đổi luật lệ hiện hành để trừng trị nghiêm khắc hơn với những hành động quá khích, kỳ thị da màu và dân tộc của bọn côn đồ đầu trọc .

Như thế là bố mẹ của em đã chấp nhận chàng sau cái lần chàng xả thân để cứu em. Em vui lắm. Vui hơn bao giờ hết trong đời của em vì con đường tình yêu của mình từ nay đã thênh thang rộng mở. Nhưng em dấu trong lòng không bộc lộ cho chàng biết ngay là em vui đến độ nào.

Rồi em hỏi chàng là em đã ngất xỉu bao lâu, chàng bảo rằng gần cả một đêm. Thế ra em mới biết là chàng đã ở đây gần cả đêm với em ! Nhưng em không thấy xa lạ chút nào mà còn thấy ấm cúng lạ thường . Hơi ấm của chàng như tỏa khắp căn phòng như sưởi tấm lòng em yếu đuối .

Sau đó chàng dúi cho em hai tờ báo lớn của Moskva là tờ Người đoàn viên Moska (MK) và Moskva buổi chiều (VM) đã có vài bài công kích cộng đồng người Việt như là buôn bán rận rệp, ma túy và mãi dâm. Chợ Lion bị gọi là cái chợ đầy bọ chó , còn cộng đồng người Việt bị gọi xách mé là những cặn bã của xã hội. Trên trang bìa đăng của trang báo là hàng chữ đầy miệt thị người nước ngoài, khích động lòng kỳ thị của dân Nga, “Tội phạm mang bộ mặt VN”. Em đọc xong thì không thể ngờ họ có thể làm thế cho được, họ cho rằng chỉ vì cộng đồng VN của chúng ta ở Nga trong năm vừa qua có 50 vụ phạm pháp trong khi người Nigieria chỉ có 26 vụ . Nhưng mà họ quên rằng số người Việt của chúng ta ở Moskva đông gấp hàng trăm lần người Nigieria ở đây . Vả lại cộng đồng người Việt ở đây sống rất chìm lắng, ít liên hệ, ít gây sự với người Nga để mong được sống yên thân trong xã hội này

Nhớ đến hôm vừa rồi sau khi em bị đám côn đồ bao vây, khi đó em chứng kiến hết tất cả và thấy rằng cảnh sát ở đây luôn tìm cách bao che cho các tổ chức cực đoan. Rõ ràng là bọn cảnh sát ở nơi này cũng đồng tình với khẩu hiệu bài trừ người ngoại lai của các tổ chức cực đoan này.

VN88

Viết một bình luận