VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 1-6

– Bọn ta ngụ ở thôn Ngưu Gia ba năm mà hoàn toàn không biết gã què Khúc Tam lại có võ công cao cường như thế.
Lúc ấy hai người nép sát xuống đám cỏ rậm, không dám cử động. Chỉ nghe tiếng bước chân thình thịch vang lên, ba người đuổi theo đã tới ven rừng, cúi đầu bàn bạc mấy câu rồi từng bước từng bước tiến vào rừng. Chỉ thấy họ đều ăn mặc lối võ quan, trên tay ánh sáng lập lòe, mỗi người cầm một thanh đơn đao. Một người lớn tiếng quát:
– Gã què kia, lão tử nhìn thấy ngươi rồi, sao còn chưa quỳ xuống đầu hàng?
Nhưng Khúc Tam cứ núp sau gốc cây bất động. Ba tên võ quan huy động đơn đao chém gió vù vù, từ từ tiến tới gần, đột nhiên nghe huỵch một tiếng. Khúc Tam chiếc nạng tay trái từ sau gốc cây phóng ra trúng giữa ngực một tên, chiêu thế và lực đạo đều rất cương mãnh. Tên võ quan ấy kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược về phía sau ngã vật xuống đất.
Hai tên võ quan còn lại lập tức huy động đơn đao chém tới Khúc Tam.
Khúc Tam chiếc nạng bên tay phải chống xuống đất một cái, nhảy qua bên trái vài thước né qua hai thanh đơn đao, chiếc nạng bên tay trái đâm thẳng vào mặt một tên. Tên võ quan ấy võ công cũng không kém, vung đao đón đỡ. Khúc Tam không để thanh đơn đao của y chạm vào nạng, rút chiếc nạng bên tay trái về, chiếc nạng bên tay phải lại quét ngang lưng tên kia.
Chỉ thấy hai chiếc nạng trong tay y thay nhau giơ lên đập xuống vô cùng mau lẹ, tuy luôn luôn phải có một chiếc chống xuống đất để đứng cho vững, chỉ còn một chiếc đối địch nhưng không có chút nào núng thế.
Quách Dương hai người thấy trên lưng y đeo một cái bao to nặng, đánh nhau một lúc, một tên võ quan vung đao chém trúng chiếc bao, xoảng một tiếng, chiếc bao rách toạc, rất nhiều đồ vật rơi xuống tung tóe. Khúc Tam nhân lúc y đang vui mừng kêu lên, chiếc nạng bên tay trái vung ra, chát một tiếng, một tên võ quan bị đập trúng đỉnh đầu ngã lăn quay ra đất. Người còn lại cả kinh quay lưng bỏ chạy. Cước bộ của y rất mau lẹ, trong khoảnh khắc đã chạy ra được mấy trượng. Khúc Tam quờ tay phải vào bụng một cái rồithẳng tay ném ra, dưới ánh trăng chỉ thấy một vật như cái đĩa tròn màu đen rít gió bay ra cắm vào sau gáy y.
Tên võ quan ấy gào thảm một tiếng, thanh đơn đao rời khỏi tay bay ra, hai tay khua loạn lên, ngửa mặt lên trời từ từ đổ xuống, giật giật mấy cái rồi nằm bất động, rõ ràng đã chết rồi.
Quách Dương hai người nhìn thấy gã què Khúc Tam trong khoảnh khắc giết chết ba người, võ công cao cường trước nay chưa từng nhìn thấy, trái tim trong lồng ngực đập thình thình, không dám thở mạnh một tiếng, cùng nghĩ thầm:
– Người này giết chết mệnh quan triều đình, phạm vào tội chết. Nếu chúng ta để y phát giác, chỉ sợ y muốn giết người bịt miệng, hai anh em chúng ta chắc chắn không phải là địch thủ.
Lại thấy Khúc Tam xoay người lại, chậm rãi nói:
– Quách huynh, Dương huynh, xin mời ra đây!
Quách, Dương hai người cả kinh, chỉ đành từ đám cỏ rậm đứng lên bước ra, nắm chặt ngọn đinh ba trong tay. Dương Thiết Tâm liếc ngọn đinh ba trong tay Quách Khiếu Thiên một cái rồi bước lên trước hai bước.
Khúc Tam mỉm cười nói:
– Dương huynh, ngươi dùng thương pháp dương gia thì ngọn đinh ba kia cũng hợp. Nghĩa huynh ra ngươi sử dụng một đôi đoản kích, võ khí rất không thuật tay nên người mới đứng chắn trước mặt y. Tốt tốt, có nghĩa khí!
Dương Thiết Tâm bị y nói đúng tâm sự bất giác tay chân luống cuống.
Khúc Tam lại nói: Quách huynh:
– Cứ cho là ngươi cầm song kích trong tay đi, thì liệu hai người các vị hợp lực có thắng được ta không?
Quách Khiếu Thiên lắc đầu nói:
– Không! Hai anh em bọn ta đúng là có mắt không tròng, cùng ngụ với lão huynh ngươi trong thôn Ngưu Gia bấy nhiêu năm mà hoàn toàn không nhận ra lão huynh ngươi là một cao thủ thân mang tuyệt kỹ!
Khúc Tam lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:
– Hai chân ta đã tàn phế, còn nói cái gì tuyệt kỹ với không tuyệt kỹ?
Dường như mười phần chán chường, lại nói:
– Nếu như năm xưa muốn thu thập ba tên võ quan là Thị vệ đeo đao trong cung này thì cần gì phải phí sức như thế? Hừ, không ra gì, không ra gì.
Quách Dương hai người nhìn nhau một cái không dám lên tiếng. Khúc Tam nói:
– Nhờ hai vị giúp gã què ta một chuyện là chôn giúp ba cái xác này, có được không?
Quách Dương hai người lại nhìn nhau một cái. Dương Thiết Tâm nói:
– Được!
Hai người dùng đinh ba đào một cái hố lớn, đem ba cái xác vứt xuống.
Tới cái xác cuối cùng, Dương Thiết Tâm thấy vật hình tròn màu đen cắm vào gáy tên võ quan sâu mấy tấc, bèn vận kình tay phải rút ra, cảm thấy nặng trịch, té ra là một tấm bát quái đúc bằng sắt, bèn chùi vết máu vào cái xác rồi đưa lại cho Khúc Tam.
Khúc Tam nói:
– Làm phiền quá!
Rồi cho tấm bát quái vào bọc, cởi cái bao trải xuống đất, nhặt nhạnh những đồ vật bị rơi cho vào. Quách Dương hai người lấp đất chôn xác chết liếc mắt nhìn qua, thấy có ba cuốn trục dài dài, ngoài ra toàn là vàng bạc châu báu sáng rực. Khúc Tam để lại một cái bầu rượu bằng vàng, hai cái chén vàng không cho vào bao, chia ra đưa cho hai người Quách Dương, nói:
– Những vật này là ta tới hoàng cung ở Lâm An ăn trộm được. Hoàng đế làm hại bách tính chịu khổ, lấy một ít vàng bạc mà y lấy được của bách tính cũng chẳng phải là trộm cắp gì. Hai món này xin chuyển lại cho hai vị.
Quách Dương hai người nghe y nói dám vào tận hoàng cung ăn trộm tài vật trong đại nội, bất giác hoảng sợ ngẩn người, đều không dám đưa tay nhận lấy. Khúc Tam lớn tiếng nói:
– Hai vị là không dám nhận hay không chịu nhận đây?
Quách Khiếu Thiên nói:
– Bọn ta không có công không dám nhận lộc, không thể nhận vật gì của ngươi. Còn như chuyện đêm nay thì hai anh em bọn ta tự nhiên quyết không hở ra một chữ nửa lời, lão huynh cứ yên tâm.
Khúc Tam nói:
– Hừ, ta sợ các ngươi tiết lộ bí mật à? Nếu ta không sớm tra xét rõ ràng lai lịch của hai người các ngươi thì đêm nay há có thể để cho hai vị còn sống mà rời khỏi đây sao? Quách huynh, ngươi là hậu duệ của hảo hán Lương Sơn Bạc Địa hựu tinh Trại Nhân Quý Quách Thịnh, sử dụng kích pháp gia truyền, có điều biến dài thành ngắn, đổi một thành hai thôi. Dương huynh, ông tổ ngươi là Dương Tái Hưng danh tướng dưới cờ của Nhạc gia gia. Hai người các vị là dòng dõi trung nghĩa, khi phương Bắc rơi vào tay giặc, hai người các ngươi lưu lạc giang hồ, sau đó kết nghĩa anh em rồi cùng tới thôn Ngưu Gia cư trú, đúng không?

Quách Dương hai người nghe y nói toạc thân thế lại lịch của mình ra, lại càng vô cùng kinh ngạc, chỉ còn cách gật đầu thừa nhận.
Khúc Tam nói:
– Tổ tiên của hai người các vị là Quách Thịnh và Dương Tái Hưng vốn đều là hảo hán lục lâm, về sau mới quy thuận triều đình, ra sức cho Đại Tống. Chuyện cướp bóc tài vật bất nghĩa thì tổ tiên của các ngươi đều đã làm qua rồi. Hai món vàng bạc này rốt lại các ngươi có nhận không?
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm:
– Nếu không nhận thì sẽ đắc tội với y!
Chỉ đành đưa tay nhận lấy, và nói:
– Nếu vậy xin cảm tạ.
Khúc Tam đột nhiên lộ vẻ tươi cười, quảy bao phục lên vai, nói:
– Về thôi!
Lúc ấy ba người sóng vai bước ra khỏi rừng. Khúc Tam nói:
– Đêm nay thu hoạch được nhiều, lấy được hai bức tranh của Đạo Quân hoàng đế, lại có một bức chữ viết của y. Thằng khốn ấy làm vua không ra gì nhưng về lối vẽ Linh mao và thư pháp Sấu kim thể thì quả thật là tuyệt diệu trong thiên hạ.
Quách Dương hai người cũng không hiểu lối vẽ Linh mao và thư pháp Sấu kim thể là gì, chỉ líu ríu vâng dạ. Đi được một lúc, Dương Thiết Tâm nói:
– Ban ngày nghe vị tiên sinh kể chuyện kia nói nửa mảnh giang sơn Đại Tống chúng ta đều mất từ tay Đạo Quân hoàng đế, thì tranh vẽ chữ viết của y có gì hay? Lão huynh cần gì phải xông pha nguy hiểm vào hoàng cung để lấy trộm chứ?
Khúc Tam khẽ cười đáp:
– Chuyện đó thì ngươi không hiểu đâu!
Quách Khiếu Thiên nói:
– Gã Đạo Quân hoàng đế ấy đã có thể vẽ tranh viết chữ đẹp thì rõ ràng rất thông minh, chỉ tiếc là y không chuyên tâm làm vua. Lúc ta còn nhỏ nghe gia gia nói rằng một người bất kể học văn hay học võ thì chỉ cần chuyên tâm vào một việc, chứ nếu chuyện này muốn làm, chuyện kia cũng muốn làm thì rốt lại nhất định chẳng làm được chuyện gì.
Khúc Tam nói:

VN88

Viết một bình luận